Trương Trị Đường tìm vết tích trên chiếc áo khoác

Khi còn làm đồng trì ở Nam Xương, Trương Trị Đường đã phụng mệnh xét xử vụ án một tên trộm bị phát giác đã giết chủ nhà lại còn phản cung chối cãi sự phán xét của án sát ty. Truyện là thế này:

– Tên này vào phòng ăn trộm bị chủ nhà phát giác và ôm chặt lấy hắn. Hắn liền lấy dao chém liên tiếp vào người chủ nhân, khiến ông này thõng tay ngã vật xuống. Huyện lệnh sai nha môn bắt tên trộm này về. Lúc thẩm vấn, hắn thừa nhận là đã làm những việc như thế. Phủ huyện liền giải tên trộm cùng án phạm và toàn bộ vật chứng: một bộ quần áo lót dính đầy máu, một áo khoác da dê lót gấm xanh không dính máu và một con dao lên phủ xử phúc thẩm. Tri phủ chuyển cho an sát sử ty thẩm xét. Ai ngờ tên phạm nhân lật lọng chối phắt đi nên đành phải trả về.

Trương Trị Đường đọc đi đọc lại bản án trong đó áo dính máu và dao tang vật đều là những thứ thu được ở hiện trường, còn tên trộm quả đúng là tên hung thủ kia không sai và đâu được. Nhưng lúc đề thẩm vấn tên trộm khai:

– Bộ quần áo lót trắng có dính máu là của chủ nhân chứ không phải của tôi, trên áo có ba vết dao chém rách làm chứng. Còn con dao là do nha môn về sau nhét vào chứ không phải là do tìm thấy trên người tôi. Tôi không phải là ăn trộm, tôi không giết người. Đây chẳng qua là do bọn nha môn sợ không kịp thời phá được vụ án này sẽ bị trị tội nên đã vu khống cho tôi đấy.

Trương Trị Đường ra lệnh cho tả hữu xem xét kỹ bộ quần áo lót dính máu thì quả nhiên có ba chỗ có vết dao chém nên đúng là quần áo của chủ nhân bị giết rồi. Nhưng quần áo là thứ mặc trên người lại bị đâm rách và dính đầy máu rồi thì không đáng bị cướp. Hơn nữa lúc chủ nhà bị giết thì tên trộm cũng tháo chạy vãi mật còn thời gian đâu mà lột lấy bộ quần áo máu me ấy? Lột quần áo sau khi chủ nhà chết đã làm cho người ta khó tin rồi, hơn nữa lẽ nào quần áo kẻ sát nhân lại không vấy máu? Như thế là ở đây có lý do để phản cung khiến cho tên trộm cãi biến đi, không những không làm cho nó phải thừa nhận tội giết người mà đến cả động cơ giết của nó cũng không làm rõ được luôn. Thế thì còn cái áo khoác da dê lót gấm xanh kia? Trương Tri Đường hỏi nha môn trước mặt phạm nhân:

Also Read: Trương Thuyền Tam hỏi cung tên trộm

– Có loại trộm mặc áo khoác da dê lót gấm xanh không?

Tên nha môn ngớ người ra không biết nói thế nào.

– Trương Trị Đường lại quay sang hỏi kẻ tình nghi:

Đây chắc không phải là áo khoác của ngươi, ngươi mượn nó của ai?

– Cái áo ấy là của tôi. Tôi từ xưa đến nay chưa từng mượn áo của ai mà người ta cũng không mượn của tôi.

Áo của ngươi có dấu hiệu gì không?

– Phía sau cổ áo chỗ may kép có thêu chữ “vạn”, cái cúc gần cổ áo mới thay năm ngoái.

Xem qua thì thấy quả thực như lời hắn khai. Trương Trị Đường lại xem xét kỹ một lượt thì thấy lớp gấm lót đã cũ rồi, lớp da có màu vàng, hơn nữa cả lớp lót lẫn lớp da hình như có dấu vết giặt tẩy thế mà có một đám trước ngực lại có vết nước. Thương Trị Đường bèn hỏi:

– Sao lại có nước thế này?

Nước mưa làm ướt đấy – Hắn đáp tỉnh queo.

– Sao nước mưa lại làm ướt mỗi phần ngực.

Trương Trị Đường cười nhạt hỏi.

– Mặt hắn xám xanh lại, cứ lúng ta lúng túng không trả lời được. Trương Trị Đường tiếp tục, truy hỏi, hắn đành trả lời:

Đấy là do cọ rửa dầu mỡ làm ướt.

– Dầu mỡ thì làm sao lấy nước rửa sạch được?

Hắn cúi đầu không đáp, bộ dạng lộ vẻ lo lắng: Nếu chỉ căn cứ vào lời khai lúc hắn thần sắc hoang mang, đuối lý cứng lưỡi thì không thể định tội được. Nhưng ở điểm cọ rửa vết máu này cũng không xác thực cho nên rất khó làm cho hắn phải tâm phục khẩu phục được, mà giả dụ hắn có nhận tội thì lấy gì đảm bảo là hắn không phản cung. Trương Trị Đường nghĩ: đây là cọ giặt chứ không phải là gột rửa nước ngấm cả vào da thì chắc chắn là đã vấy không ít máu vào, hơn nữa phần ngực giơ ra có màu vàng hơi đậm, chắc là vải lót ở bên trong bị ngấm máu. Nếu đúng như thế thì đầu nút vụ án đã được tháo gỡ rồi… Lập tức Trương Trị Đường giở ra xem kỹ quả nhiên lớp vải lót dán màu trắng có máu lấm chấm khắp chỗ. Đoạn gọi tên phạm nhân lại cho hắn tự xem và tự lý giải. Tên trộm mặt xám như chì đành phải thuật lại việc ăn trộm bại lộ sợ bị bắt nên đã giết người như thế nào. Không cần lời cung khai, mà chỉ cần dựa vào sự thật mà điều tra kỹ càng, Trương Trị Đường đã khiến tên tội phạm phải cúi đầu nhận tội mà không thể phản cung được nữa.

– Tìm hiểu lý do mà tên phạm nhân kia phản cung chối tội là vì quan phủ và quan huyện lúc xử án đều thiếu những biện pháp chất vấn và tìm tòi chứng cớ đã vô tình biến quần áo của nạn nhân thành quần áo của tên phạm nhân dẫn đến xét xử sai lầm. Tên trộm thì chộp ngay chỗ sơ hở của vụ án để phản cung và kéo dài thời gian xét xử. Thế mới biết xét xử một vụ án thì không thể qua loa đại khái được.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận