Phí Huyện Lệnh xử vụ án mạng không đầu

Huyện Truy Châu có một người tên là Hồ Thành, một hôm uống rượu cùng người quen là Phùng An. Uống đến lúc đã hơi say, Hồ Thành liền khoác lác:

– Không sợ nghèo, nói cho anh biết, khoảng trăm lạng bạc có trong tay dễ như chơi. Phùng An không tin bởi vì anh ta biết gia cảnh nhà Hồ Thành cũng không khá giả, Hồ Thành thì nghiêm túc nói:

Nói thật với anh, hôm qua trên đường đi tôi gặp một thương nhân giàu có, tôi giết ông ta rồi vứt xác xuống cái giếng cạn ở núi Nam.

– Phùng An cười đến mức thở không ra hơi. Hồ Thành uống rượu vào hưng phấn, để chứng thực những lời nói vừa rồi anh ta liền đem một trăm lạng bạc của con rể nhờ tậu ruộng ra, nói:

Nhìn đây, tiền của người thương nhân ấy đấy.

– Phùng An vẫn bán tin bán nghi.

Sự việc lắm lúc hay trùng lặp. Ngày hôm sau quả nhiên lại phát hiện trong cái giếng cạn kia một thi thể không đầu. Tin tức truyền đi, Phùng An rất kinh ngạc, sợ bị liên luy liền đi báo quan, kể lại tỉ mỉ những lời Hồ Thành nói với mình hôm qua.

– Hồ Thành sau khi tỉnh rượu không hề nhớ tối hôm qua đã nói linh tinh những gì, ngơ ngơ ngác ngác khi bị sai nha của Phí huyện lệnh bắt đến nha môn. Sau khi rõ sự việc, anh ta cứ một mực kêu oan đồng thời kể lể sự thật ra. Phí huyện lệnh tạm thời đành phải tin lời Hồ Thành đồng thời ra lệnh không được vớt cái xác kia lên để người nhà đến nhận.

Also Read: Ông khách uống chè xử vụ tiền bạc ở quán rượu

Ngày hôm sau có một thiếu phụ đến nhận xác tự xưng là vợ người bị hại, chị ta nói với Phí huyện lệnh:

– Chồng tôi họ Hà, đem theo một trăm lạng bạc đi buôn đã bị Hồ Thành giết chết.

Phí huyện lệnh nói:

– Hung thủ đã bị bắt giữ nhưng xác không có đầu. Ngươi hẵng tạm thời quay về, đợi tìm được đầu người chết sẽ thông báo cho ngươi sau.

Sau khi người phụ nữ đi, Phí huyện lệnh lập tức cho phát bố cáo thông báo rằng những người cùng thôn với người phụ nữ này đều phải tìm đầu chồng cho chị ta. Qua một ngày đã có một người cùng thôn tên là Vương Ngũ đến nha môn báo cáo đã tìm được đầu.

– Phí huyện lệnh kiểm chứng quả đúng là đầu người chết liền thưởng ngay cho Vương Ngũ một nghìn đồng tiền đồng. Sau đó cho gọi người phụ nữ kia đến nói:

Ngươi có con không?

– Chị ta đáp không có, ông lại hỏi:

Chồng ngươi có những người họ hàng nào khác?

– Trả lời rằng có một người chú họ. Phí huyện lệnh than thở:

Tuổi còn trẻ thế này đã phải thủ tiết, trơ vơ một mình biết sống thế nào? Bây giờ hung thủ đã bắt được, vụ án đã kết thúc, ngươi là phụ nữ còn trẻ, hãy tìm một người thích hợp mà tái giá đi.

– An ủi một hồi, ông lệnh cho sai nha truyền dụ:

Nếu có ai muốn lấy Hà thị làm vợ phải qua bản huyện phê chuẩn.

– Người phụ nữ vừa lui ra, lập tức có người đến trình báo, muốn lấy Hà thị. Người này chính là Vương Ngũ, người tìm thấy đầu.

Phí huyện lệnh lại cho gọi người phụ nữ kia vào, hỏi:

– Ngươi có biết ai là hung thủ không?

Hà thị đáp:

– Hồ Thành.

Phí huyện lệnh nghiêm giọng nói:

– Không phải ! Là ngươi và Vương Ngũ.

Hai người giật mình, hết lời thanh minh. Phí huyện lệnh nói với người phụ nữ:

– Thi thể còn chưa vớt lên khỏi giếng, tại sao ngươi biết đó là chồng ngươi? Điều này cho thấy ngươi đã biết trước anh ta bị chết. Khi chồng chết người mặc một bộ quần áo rách nát cho thấy gia cảnh rất nghèo, làm gì có một trăm lạng bạc?

Rồi quay sang nói với Vương Ngũ:

– Ngươi dâng đầu người ta là để sớm lấy được cô ta. Hai người nghe thế mặt mũi tái mét, đành phải khai thật rằng: Vương Ngũ và Hà thị từ lâu đã có quan hệ bất chính, khi chúng hợp mưu giết chết người chồng thì vừa lúc nghe tin Hồ Thành nói đùa với Phùng An là giết người đoạt bạc. Chân tướng đã bị bại lộ, Phí huyện lệnh hạ lệnh thả Hồ Thành ra.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận