Trương Viết Khanh nhận dạng nạn nhân qua giếng

Dưới triều Minhtri phủ huyện Nhuận Châu (nay là thành phố Châu giang, tỉnh Giang Tô) tên là Trương Viết Khanh, đã từng xử nhiều vụ án.

– Một gia đình có hai vợ chồng, một hôm người chồng đi làm ăn tới đêm vẫn chưa về, khiến người vợ rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên phải đợi cửa, chị mỏi mắt trông chờ nhưng người chồng vẫn chưa trở về. Đến ngày thứ ba người vợ đã khóc sưng cả mắt mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu. Mấy ngày sau có người đến báo tín: “Dưới giếng trong vườn nhà có một người chết”.

Người vợ nghe xong, toàn thân run lên, chị ta vội vàng chạy đến nhìn xuống giếng quả thật có một thi thể đàn ông nổi lên mặt nước. Nhìn thấy thế chị ta khóc oà lên, vừa khóc vừa kêu:

– Đúng là chồng tôi rồi! Chị ta cứ chúc đầu xuống giếng như muốn lao xuống để chết cùng chồng. Hàng xóm thấy thế vội chạy đến giữ chị ta lại.

Lúc này một số người tốt bụng đến khuyên can chị ta, rồi cùng chị ta đến quan phủ kêu oan. Tri phủ Trương Viết Khanh nghe chị ta kể lại sự việc, ông ta an ủi:

– Sự việc xảy ra như vậy, dù là tự sát hay bị hãm hại, bản quan sẽ làm sáng tỏ.

Những người hàng xóm nói xen vào:

– Vợ chồng nhà họ sống với nhau rất hoà thuận, chị ta lại rất hiền lành, chăm chỉ làm sao anh ta có thể tự sát được. Nghe thấy thế chị vợ càng khóc nức nở rồi ngất lịm đi. Tri huyện Trương Viết Khanh sai lính lấy nước lạnh đổ lên người làm chị ta tỉnh lại. Ông lại tiếp tục an ủi:

– Nhà ngươi cứ tin rằng, bản quan sẽ nhất định làm sáng tỏ vụ án này. Nói xong ông sai lính lấy kiệu, lên đường đến thẳng hiện trường vụ án.

Đến nơi, Trương Viết Khanh cho gọi chị vợ và những người hàng xóm đến và nhìn kỹ xuống giếng. Một lúc sau Trương Viết Khanh liền hỏi:

– Nạn nhân có phải là chồng chị này không?

Chị vợ khóc rống lên và nói:

– Dạ đúng! Dạ đúng! Đại nhân nhất định phải giải được nỗi oan này cho con!

Trương Viết Khanh liền nói:

Also Read: Trương Tiểu Xá rất giỏi bắt trộm

– Nhà ngươi không nhất thiết phải đau khổ đến mức ấy. Xin hỏi mọi người, đây có phải là chồng chị ta không?

Mọi người lại nhìn xuống giếng lần nữa. Có người nói:

– Giếng sâu như vậy làm sao có thể nhìn rõ được.

Lại có người lên tiếng:

– Xin đại nhân hãy để chúng con kéo cái xác ấy lên rồi hãy nhận dạng.

Trương Viết Khanh cười nói:

– Bây giờ không cần vội gì cả, đằng nào cũng phải cho nạn nhân vào quan tài.

Nói xong ông liền quay lại phía chị vợ và quát lớn:

– Tên dâm phụ to gan kia! Nhà ngươi đã câu kết với kẻ gian để hãm hại chồng mình lại còn giả bộ đau khổ để đánh lừa bản quan hả?

Mọi người đứng ngây ra không hiểu gì cả, chỉ có duy nhất chị vợ òa lên vừa khóc vừa nói:

– Trương đại nhân, ngài đừng ngậm máu phun người như thế!

Những người hàng xóm cũng vội vàng cầu xin cho chị ta:

– Thưa đại nhân, chị ta vốn là một người thùy mị nết na, từ trước đến nay chưa thấy chị ta làm điều gì xấu với chồng.

Trương Viết Khanh cười và nói:

– Ta hỏi các ngươi một điều: Giếng sâu như vậy mọi người đều không nhận ra được nạn nhân dưới giếng là ai, tại sao chỉ có ả ta nhận ra được người đó là chồng mình cơ chứ?

Mọi người đứng lặng không phản ứng gì, riêng chị vợ nước mắt hai hàng lã chã, mặt mày biến sắc. Trương Viết Khanh ra lệnh cho lính giải thị về phủ. Qua cuộc tra hỏi, quả nhiên đúng là thị đã cấu kết với kẻ gian hãm hại người chồng.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận