Dưới triều đại nhà Minh, ở huyện An Huy xảy ra một vụ án mạng. Nguyên là, ở huyện này có tên vô lại là Vương Tán, đã vay nợ Chu Giám ở huyện Thanh Dương một trăm lạng bạc. Vương Tán là một tên du thủ du thực, lại ăn tiêu hoang phí nên muốn tìm kế vu khống Chu Giám để tuyệt nợ.
– Thời gian này, Vương Tán nhận nuôi một bà già ăn mày, tận tình phụng dưỡng, làm ra vẻ rất hiếu thảo. Hàng xóm xung quanh không hiểu gì cả, họ nghĩ bụng: Vương Tán làm sao lại trở thành con người hiếu thảo như vậy? ít lâu sau, Chu Giám đến nhà Vương Tán đòi nợ.
Chu Giám vừa mới bước lên cây cầu dẫn vào nhà Vương Tán thì nhìn thấy bà già. Bỗng nhiên bà già đó ngã vật xuống. Thu Giám vội vàng chạy đến, thì thấy bà ta đã chết.
– Vương Tán đột nhiên từ phía sau bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đó, liền khóc toáng lên và ngất xỉu.
Hôm sau Vương Tán đi báo quan vừa khóc vừa kể lể: Chu Giám ỷ thế có tiền, đã giết người, có một thương gia bán đay ở cách đây hơn năm mươi dặm có thể làm chứng.
– Quan xử không dám điều tra kỹ lưỡng vụ án vì Chu Giám là kẻ nhiều tiền, ông ta sợ liên lụy đến mình, lại càng không dám giải oan cho Vương Tán.
Also Read: Vương Dương Minh nhử bọn cướp thông đồng lời khai
Vụ án này báo lên quan ngự sử, cuối cùng quan ngự sử phải cử Vương Mậu Thanh ở huyện Quí Trì đến trực tiếp điều tra vụ án. Vương Mậu Thanh đọc hồ sơ vụ án, trong lòng nảy sinh nhiều mối nghi ngờ lớn: ”Người làm chứng tại sao không phải là những người hàng xóm mà lại phải tìm đến lão thương gia bán đay ở cách xa hơn năm mươi dặm? Vương Tán bị đánh ngất xỉu thì làm sau có thể biết được tên tuổi người thương gia bán đay để làm chứng chứ?” Nghĩ một hồi lâu, ông ta phát hiện ra điều đáng nghi vấn: ”Bà lão vì đứng đằng sau Vương Tán yểm hộ cho anh ta mà bị đánh chết thì vùng ngực làm sao lại có thương tích được chứ? Đúng rồi, nhất định phải thẩm vấn lại tên thương gia bán đay!”
– Ngay đêm đó Vương Mậu Thanh liền tiến hành tra hỏi tên thương gia bán đay. Hắn ta không làm thế nào khác được đành ngoan ngoãn khai báo.
Vương Tán là tên đểu cáng nổi tiếng, hắn ta ép tôi làm chứng theo ý hắn, hơn nữa hắn còn hứa vụ án thành công sẽ đưa cho tôi năm mươi lạng bạc, chẳng lẽ tôi lại từ chối sao.
– Hôm sau trời còn chưa sáng rõ, Vương Mậu Thanh đến hiện trường xem xét. Ông vừa xem xét vừa hỏi thăm những người ở xung quanh. Vụ án cuối cùng đã được làm sáng tỏ.
Thì ra trước nhà Vương Tán có những cây tre bắc qua sông nhỏ, trên mặt nước có những thanh gỗ dựng lên để làm dầm. Ngày Chu Giám đến đòi nợ Vương Tán lợi dụng lúc bà già không để ý đã đẩy bà ta xuống, đập ngực vào đấy khiến bà ta đã chết ngay tại chỗ.
– Vương Tán khôn ngoan giảo quyệt nhưng cũng không còn cách nào chối cãi được, cuối cùng Chu Giám cũng rửa được nỗi oan này.