Ngột Truật, đập bàn nhận lời khiêu chiến của Lưu Kỳ. Hắn nghĩ ”Hỡi Lưu Kỳ, ngươi quả là ăn phải gan báo rồi, ta hoàn toàn không thể tin chỉ trong chốc lát…
– Năm 1140 (tức năm thứ 10 niên hiệu Thiệu Hưng Tống Cao Tông đời Nam Tống) ở thành Thuận Xương (nay là Phụ Dương – An Huy), quân Kim mấy lần giao chiến với tướng Tống đóng ở Thuận Xương là Lưu Kỳ đều bị mất quân thiệt tướng. Chủ soái Ngột Truật nhận được tin báo thì nổi giận đùng đùng đến dưới thành Thuận Xương chửi mắng bọn tướng lĩnh thuộc hạ vì tội đã để thua nhiều lần.
Xin nguyên soái minh giám, bởi vì tướng Tống là Lưu Kỳ khôn ngoan giảo hoạt nên rất khó đối phó ạ…
– Đồ phản thùng kia, ngươi biết gì mà nói, tướng Tống có khi nào lại là đối thủ của thần binh nước Đại Kim ta được? Ngột Truật trợn trừng mắt ngắt lời tên tướng rồi lại chửi mắng một chập nữa.
Bẩm có tướng Tống là Cảnh Thuấn thỉnh kiến – Có tên lính bẩm báo từ ngoài trướng.
– Dẫn hắn vào!
Một lát sau có một vị mặt đen ăn vận theo kiểu quân Tống bước vào trong trướng.
– Ngươi đến đầu hàng? Ngột Truật nheo mắt vẻ đùa cợt hỏi Cảnh Thuấn.
Tôi phụng mệnh của Thái uý Lưu Kỳ đến khiêu chiến cùng ngài. Thái uý của tôi bảo chỉ cần ngài ra ứng chiến, ông ta nguyện sẽ làm năm chiếc cầu phao bắc qua sông Dĩnh để quân mã của ngài qua cầu rồi hai bên quyết một trận sống mái.
– Được, được lắm! Ta đồng ý. – Bỗng nhiên kẻ tự cao tự đại, Ngột Truật, đập bàn nhận lời khiêu chiến của Lưu Kỳ. Hắn nghĩ ”Hỡi Lưu Kỳ, ngươi quả là ăn phải gan báo rồi, ta hoàn toàn không thể tin chỉ trong chốc lát đội quân Tống suy yếu lại trở thành một đội quân mạnh thiện chiến được”.
Đọc thêm: Khấu Chuẩn hiến kế phế thái tử
Sáng hôm sau, Ngột Truật thống lĩnh đại quân Kim đến bên bờ sông Dĩnh. Quả nhiên trên sông đã bắt sẵn năm chiếc cầu phao. Hắn đắc ý nghĩ thầm: ”Hừm, Lưu Kỳ hỡi Lưu Kỳ, ngươi không thành Gia Cát lượng mà ta cũng chẳng phải Tư Mã Ý, ta không thể trúng kế thành trống của nhà ngươi được”.
– Đại quân của Ngột Truật liền kéo qua cầu. Thế nhưng đại quân Kim do phải đi xa, đến khi lên đến bờ bên kia đã quá trưa mất rồi, trời nắng chang chang, người ngựa đều mệt lả, vừa khát vừa đói. Quân lính thi nhau nhảy xuống sông uống nước còn ngựa chiến thì cắm cổ gặm cỏ xanh ven bờ. Thế rồi chẳng hiểu tại sao một lát sau cả người lẫn ngựa uống nước sông hay ăn cỏ ven bờ đều hôn mê nằm rải rác khắp dải ven sông.
Tham khảo: Không thành kế của Gia Cát Lượng
– Hỏng rồi, quân Tống đã bỏ thuốc độc vào nước sông rồi. Mau truyền lệnh cho quân sĩ không được uống nước sông nữa – Ngột Truật vội vàng hạ lệnh nhưng lệnh ban ra đã muộn mất rồi.
Lưu Kỳ án binh bất động dĩ dật đãi lao, đợi đến ba bốn giờ chiều quân Kim đã mất hết sức lực rồi mới cho mở cửa thành phía Tây. Hàng ngàn quân Tống xông ra chém giết quân Kim. Quân Kim đã trúng độc mắc bệnh không còn hơi sức thì làm sao mà chống đỡ nổi? Ngột Truật vội vàng thu trại bỏ chạy, bị quân Tống truy đuổi giết mất hàng vạn binh lính.