Lúc ấy, có một người tên là Viên Từ, vốn làm một chức quan mọn, ngồi im lặng nghe mà không nói năng gì, như đang suy nghĩ rất lung. Lý Miễn thấy lạ, hỏi ông…
– Lý Miễn làm quan đời nhà Đường, khi ông trấn thủ Phụng Tường, trong huyện có một nông dân khi đào mương tưới nước ở ngoài đồng, đã đào được một chiếc vại sành, trong đó đựng toàn là vàng ”móng ngựa”. Người nông dân này liền nhờ hai người lực điền to khoẻ, khiêng cả vại lẫn vàng lên trình quan huyện. Huyện lệnh e rằng ở huyện nha cất giữ không được cẩn thận, nên đã đem cái vại vàng đó về nhà mình.
Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, huyện lệnh đã trở dậy thắp đèn mở vại vàng ra xem xét. Nhưng khi vừa mở ra, ông bỗng phát hiện ra rằng trong vại toàn là những thỏi đất sét rắn câng câng, nên chỉ còn biết kêu trời là mắc lừa, không biết làm thế nào cho phải.. Ông nghĩ, với số vàng này, mình có bán hết cả cơ nghiệp đi cũng chẳng đủ mà bù. Vả lại ông cũng chẳng có cách nào che dấu được. Cái vại được đào thấy ở ngoài đồng, dân chúng già trẻ gái trai thảy đều nhìn thấy trong vại đều là vàng thoi ”móng ngựa”.
– Chỉ mấy hôm sau, người trong cả huyện đều biết rằng vàng thoi vào đến nhà huyện lệnh bỗng biến thành đất sét và cho rằng huyện lệnh có điều gì khuất tất. Huyện lệnh đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, tình ngay mà lý gian không biết cãi làm sao, trên châu cử quan thanh tra về xem xét sự việc, huyện lệnh vã mồ hôi trán ra để cung khai. Khi hỏi đến số vàng hiện nay đang để ở đâu, thì ông không sao khai ra nổi. Thái thú châu Phụng Tường là Lý Miễn xem xong hồ sơ vụ án tỏ ra rất bực mình, nhưng cũng chưa có cách gì để bắt huyện lệnh giao ra số vàng kia.
Mấy hôm sau, trong một bữa tiệc rượu, Lý Miễn kể lại với các quan câu chuyện nói trên, rất nhiều người đều tỏ ra kinh ngạc. Lúc ấy, có một người tên là Viên Từ, vốn làm một chức quan mọn, ngồi im lặng nghe mà không nói năng gì, như đang suy nghĩ rất lung. Lý Miễn thấy lạ, hỏi ông đang nghĩ gì, Viên Từ nói:
Đọc thêm: Từ Kính Nghiệp giấu mình nơi bụng ngựa
– Tôi nghĩ rằng chuyện này có điều chi oan uổng!
Lý Miễn đứng dậy, bước lên trước mấy bước:
– Nhất định là ông đang nghĩ ra một ý kiến gì hay, Lý Miễn xin được ông chỉ vẽ cho. Vụ án này, ngoài ông ra, tôi chắc rằng không ai có thể phán đoán nổi thật giả.
Viên Từ nói:
– Được, để tôi thử xử coi – Viên Từ nói xong sai người chuyển hồ sơ lên châu phủ giải quyết.
Viên Từ là người rất có tâm cơ, ông cho mở nắp vại ra, đếm tất cả trong đó có 250 thỏi đất hình móng ngựa. Sau đó cho người đi mua về rất nhiều vàng, nấu và đúc ra thỏi giống y như thỏi vàng ”móng ngựa” đựng trong vại. Đúc xong, liền đưa thỏi vàng đó cân lên. Mới chỉ cân được có một nửa, đã thấy nặng tới 300 cân.
– Viên Từ hỏi mọi người khi vại vàng được chuyển lên huyện thì có mấy người khiêng. Mọi người đều nói chỉ có hai người khiêng. Tính toán số thỏi vàng và trọng lượng của nó thấy rõ rằng hai người thì không thể nào khiêng nổi, tại sao vại vàng lại mang lên được lên huyện? Rất rõ ràng, trên đường đi, số vàng trong vại đã bị hai gã lực điền kia đánh tráo bằng những thỏi đất.
Nỗi oan của huyện lệnh, thế là đã được minh chứng rõ ràng.