Kế nhìn mai cho khỏi khát của Tào Tháo

Mùa hè năm ấy, Tào Tháo mang mười vạn quân đi đánh Trương Tú.

– Đoàn quân đi đến một vùng đồng hoang, mặt trời rát như lửa treo trên đầu, con ma nóng như thiêu đang ra oai trên mặt đất, không khí khô nóng như thiêu như đốt khiến người ta ngột ngạt.

– Nước! Nước! Trong lòng mọi người đều âm vang những tiếng ấy, mong sao trước mặt mọi người xuất hiện một dòng suối xanh trong đang trôi chảy. Thế nhưng trước mặt mọi người lúc này ngoài vùng đất hoang khô nẻ dài vô tận và bụi cát bay mù mịt ra, chẳng còn nhìn thấy cái gì khác.

– Mười vạn tướng sĩ chỉ mong mỏi làm sao để Tào Tháo đưa họ tới nơi nào có nguồn nước. Tốc độ hành quân của đội ngũ mỗi lúc một chậm lại. Tào Tháo rất lấy làm sốt ruột, ông đã hỏi qua người dẫn đường, gần đây không hề có nguồn nước nào, bản thân hầu như cũng khát khô cả họng, rất đau đớn khó chịu. Bỗng nhiên ông bật nghĩ ra một kế, cưỡi trên mình ngựa, đứng trên gò đất cao, đưa roi ngựa chỉ về phía trước, nói to với những người lính đang uể oải dặt dẻo:

Đọc thêm: Kế mượn dao phá địch của Lưu Bị

– Phía trước có một cánh rừng mơ rất lớn, trên cành mọc rất nhiều mơ vừa to vừa chín vừa ngọt, chúng ta đến đó thế nào cũng có mơ ăn.

– Các tướng sĩ nghe thấy Tào Tháo nhắc đến quả mơ, liên tưởng ngay tới vị chua của mơ, những cái miệng khô khốc bỗng mềm dịu lại, cơn khát dịu đi, tinh thần hăng hái lên, cuối cùng đã nhanh chóng đi ra khỏi đồng hoang!.

(Vọng mai chỉ khát) – Trông mơ đỡ khát

Câu chuyện thành ngữ này chúng ta cũng hay được nghe dưới cái tên: Rừng mơ của Tào Tháo. Về sau, được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

Thành Ngữ: Nếu không chuyên tâm nguyên cứu, chỉ muốn đi đường tắt, sợ rằng chỉ là trông mơ đỡ khát mà thôi, chẳng mang lại kết quả gì!

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận